(Dành cho bà con
tin tưởng Điển Phật tham ngộ)
Những người tu
theo Phật giáo thường không hiểu hoặc là hiểu sai lời của Phật dạy.
Họ cho rằng thế giới này từ không mà có nên thế giới này là giả,
mọi thứ như sắc, tướng, lợi, danh, .. đều là giả; sông, hồ, biển cả,
núi rừng,..là giả; nhật, nguyệt, tinh,.. là giả.
Và bản thân của chính họ cũng là giả!!!
Từ suy nghĩ đó,
họ cố đi tìm cái thật ở một nơi xa xăm hư ảo nào đó, cái mà họ
không hiểu thấu được, và cũng không một ai chứng kiến được hay cảm
nhận được… Cái đó thì họ đi tìm và cho là cái có thật, còn chính
bản thân họ rất rõ ràng thì họ lại cho là giả!!! Như thế chẳng những
vô lý mà còn là vô cùng mông muội nữa!!!
Nếu bản thân họ
là giả thì chính lời nói đó của họ cũng là giả. Nếu bản thân họ
là giả thì họ ăn mặc cho đẹp để làm gì? Họ nỗ lực phấn đấu tu
hành để làm gì? Sông hồ biển cả núi rừng là giả, nhật nguyệt tinh
là giả mà lại tác động đến sự sống hàng tỉ chúng sanh vạn loại….
tồn tại hằng bao nhiêu tỉ năm. Thật là mâu thuẫn vô cùng!!!
Họ luôn tụng
niệm, quán tưởng để tìm cái thật, mà cái thật chính bản thân họ
họ cũng cho là cái giả, để cuối cùng họ trở về với bản năng, mất
đi lý trí tư duy và trở thành mông muội!!
Phật bề trên
dạy rằng:
Thế giới vật
chất với vô cùng các sự vật, hiện tượng đều từ quá trình linh khí hóa vật chất mà ra, và đều là cái có thật. Bản
thân ta cũng là một thực thể có thật như vậy… nhưng những cái có
thực mà ta đang sống, đang thấy, đang cảm nhận được thì nó lại không tồn tại lâu dài và thường xuyên biến đổi so với
thế giới Phật nên gọi là vô
thường, vì cuối cùng nó cũng tan rả, biến mất và không tái
sinh lại được nên gọi là vật chất tạm bợ, phù du… Và cõi đó là cõi tạm chứ Phật đâu có dạy thế giới
này là giả bao giờ?
Bởi “ý tại ngôn
ngoại”, nghĩa là ý Phật dạy nằm ngoài lời Phật nói nên bá tánh
hiểu sai lời Phật dạy là lẽ đương nhiên. Hơn nữa, không có Phật dạy
trực tiếp thì làm sao mà ngộ được!!! Ý của Phật là dạy ta hãy cố
gắng tu theo Phật để được nhập vào thế giới vĩnh hằng, hoàn mỹ, bất
biến, không còn lẩn quẩn luân hồi, sinh diệt. Còn cái thế giới mà ta đang sống
có đủ mọi cái nhưng không tồn tại lâu dài và thường xuyên biến đổi.
Vậy nên, ta đừng cố công tranh giành tạo dựng, bởi cho dù ta có là vua
chúa, ta giàu sang danh vọng thì chỉ hưởng được trăm năm rồi cũng
mất. Danh vọng giàu sang tột đỉnh cũng không mang theo được vào thế
giới bên kia, một khi luân hồi, ta không thể có lại được như hôm nay.
Cuối cùng Phật
dạy là: “thế giới này từ không mà có nên thế giới này là giả”, đó
chỉ là giáo lý của các tôn giáo nhơn linh chứ không gọi là đạo được. Ai không chấp hoặc phá được chấp mới thật sự học được đạo
và thấy đạo vô cùng thâm diệu cao xa, vô cùng xa lạ với tôn giáo ở
đời, và mới thật sự là chúng sanh giác ngộ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét